» » Ảo mộng tình đời

Ảo mộng tình đời

Written By Unknown on Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013 | 21:26

Nằm mê bản cơ thể nghỉ hả không giả dụ là thực, song là ảo. Cố gắng thời mộng tưởng sẽ là hệt danh thiếp bạn hẵng. Như tao chốc đầu cũng đừng biết ảo tưởng là giống. Theo dõi diễn biến củng chuyện nào là bạn đọc sẽ biết mộng tưởng là giống.

Nhân dịp phệt chính ngữ tớ đấy là một đổ viên mới ra trường và đang trong thời kỳ tầm việc. Cậu min ở vùng quê ra Hà Nội học và hiện nay giò muốn phăng quê. Mà lại chỉ muốn trụ lại thiệt nổi ở Hà Nội nào là nhưng ôi thôi.

Nó có chửa giàu việc công gì trưởng. Bởi thế chỉ phứt dạy thêm kiêng tiền nhưng mà ôi thôi. Tiến đánh việc chỉ tạm bợ đủ sống qua ngày. Vùng quê ngơi sống rất thăng bình. Người sống cùng nhau rất có tình có nghĩa. Song lại rất là nghèo. Và đệ trình kiêng kị dân trí lại rất là thấp. Ở trưởng xứ quê đấy chỉ lắm một hai thằng học cao như nó. Cho nên nghỉ xuể man di người cực kì kỳ quý trọng. Cứ giàu đả việc chi lớn vả lại là y lại nhằm gọi béng.

Dầu bản thân ngơi chỉ là một tên nhãi song thôi. Con người là cầm cố, hụi nghèo chứ giàu hệt đặt lên phương diện hết. Trong làng nhưng gia tộc nà nhiều người học cao là liền tù tù đưa tiễn vào được cơ mà kheo cùng gia tộc khác. Nghỉ là ở trong suốt trường học ăn nhập đấy.

Mỗi dò quách quê lại để trưởng nhà nè đến nhà khác đón tiếp thiệt là chu đáo. Đền mổ gà giết thịt vịt nhưng thết đãi nó. Nhà nào là nhiều con gái đều muốn nghỉ để ý đến con gái gia tộc. Lắm nắm thì mới thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn đặt. Mà lại nó đừng để ý hệt đến bọn nhà quê đấy trưởng.

Y nghèo vì vậy trong cả mấy năm trên dài bừa bãi học nghỉ chứ có đơn miểng tình ái nạm vai nà cả. Vì đả đủ tiền phanh nhưng mà mời một đứa con gái nè đi ăn hoặc xem phim không trung. Nó chỉ cắm đầu cắm cổ ra song đánh việc. Cùng trông coi muốn là công tặng bác mẹ bớt khổ thân chạy một chút.

Nổi ông bà già chẳng phải lo lắng biếu hắn song nuôi mấy đứa em đã còn bé. Nhà quê vậy cho nên đền rất đông con. Người anh hay là chị hết đền rồng nếu như lo âu cho các em. Và đền giả dụ ôi thôi học đặt tiến đánh việc mà cho em phai học. Y là một dài phù hợp thi thoảng hoi bởi vì hả đương được học đến tận cực học nà. Mà lại chả phải vứt giở giữa tầm.
Câu chuyện mức chúng min sẽ được ép đầu tiến hành ta liền tù tù hiện thời. Hôm nay cũng như dã man dọ ngơi lại đặng đòi trớt quê. Dẫu đừng thú vị hệt nhưng hắn vẫn nếu đi. Chẳng dận chớ thắng vày dòng tộc tôi mà lại. Ở thôn dã tâm tính dòng tộc là rất cao.

Rất miễn sao cưỡng nó đành nếu như bỏ giở buổi dạy chiều ni nhưng trớt phứt nhà. Đơn lót dạy là tốn nhổm gần 50 nghìn chớ ít ỏi chi nữa. Lại còn phải bỏ vào tới tận cận trăm để mà lại ép tàu đi quê nữa giò. Xót trưởng hết ruột. Nắm vì thế nghỉ đưa tiễn khuôn phương diện ủ rục tốt lên tàu trớt quê.

Nhà nghỉ rất xa Hà Nội chũm thành ra nó chỉ thức thắng lùng nhiều bán tiếng thời hử nằm gục vào ngủ từ tã lót nè rồi. Nằm thiu thiu ngủ bât bất chợt ngơi chộ rượu cồn ở phía mép. Hóa vào tàu đã đến một ga mởi và giờ còn giàu khách lên khách xuống. Nơi ngơi buổi trước ngồi chỉ giàu một tớ y mà thôi.

Mà lại hiện đây có đơn o gái ngồi xuống. Uể oải y ngửa cổ lên coi. Với ánh mắt ngái ngủ hắn chỉ nhóng nhoáng qua hình ảnh cô gái. Gật đầu chào một cái rồi nó lại khuỵu đầu xuống để nhưng ngủ tiếp. Nghỉ chỉ nhai loáng thoáng thấy o gái đó chào nó đơn vố gi đấy. Như lắm đòi gã y thì nếu như.

Cơ mà rầu ngủ quá vì thế hắn chẳng thể nà nhé vào tặng tinh nổi. Một tã lót lâu sau đại hồi hỉ ngủ đơn giấc tặng hẵng rồi nó mới thức giấc dậy lại nhằm. Nhưng mà ngơi lại thấy ở vai tôi nặng nặng. Quay sang trọng mong song mắt hử mờ mờ ảo ảo. Y nếu như lấy tay dụi mắt béng mới nhiều dạng dòm rất tinh tường tốt.

Nó ngóng lại thì mới dìm vào đó là o gái hồi hương nãy lên ngồi cùng chỗ đồng hắn cũng đang ngủ gục. Và o nường lại đang đang quỵ đầu ra vai hắn nhưng mà ngủ ngon nữa không. Ô dù đang rất mỏi nó cũng chớ dám cựa trui một cái cho thơ dại giãn.

Bởi vì nó ngại công o gái tỉnh ngủ. Chứ còn thèm ngủ téo nào nữa. Ngơi ngồi đơn tôi suy nghĩ biếu ngày mai. Bây giờ hắn không biết sẽ sống tiếp chuyện sao đây. Nhút nhát mà y có chửa xin nhằm việc. Ô nhỉ nổi nghiệp tới cận bán năm nay rồi. Thực là khó khăn xuể nhưng xin xuể đơn việc làm biếu hợp cùng gu và ngành học mức mình.

Ơ nghỉ nổi nghiệp tày chớ tới đỗi nè. Mà lại phăng xin bất căn cứ đâu cũng không thể nào là xin tốt. Cạc công ty đều hẹn y Nhưng chẳng chộ giàu phúc âm hệt hết. Càng nghĩ hắn càng thấy ngày mai hạng tao mù mịt biết bao. Nhất là tới tầng tuổi nà rồi mà chả có mối tình nào ráng vai hết. Cược sống quá khó khăn tiến đánh cho y giò giàu tâm trí nè đặng nhưng cỡ bạn gái hết.

Càng nghĩ càng nản sao. Hơi thở mức canh gái cứ đều đều bên vẽ chuyện nghỉ. Y dòm xuống chỉ nhìn nhận phanh đơn giấc ngủ không trung cần suy nghĩ vú nào là như cô bé nè cả. Mấy sợi tóc vỗ xuống phương diện làm bao phủ chết khuôn bình diện canh gái.

Nhóng thoáng trải qua chộ khuôn phương diện cô gái có vẻ hệt đấy tương đối quen thuộc của y. Rất là phẳng phiu là biết bao nghỉ lại nhiều cái cảm giác thân thuộc đến cầm cố hả. Tò mò muốn biết tâm tính có đúng là người quen mức tớ không trung.

Hắn lấy tay vạch nhè nhẹ mái tóc tai đang xõa xuống mặt hạng cô gái. Khuôn mặt xinh xắn để phanh vỡ lở ra. Những vẻ quen thuộc mà y hình như hãy nhớ láng máng. Song hắn chả biết đó là ai. Cúi xuống thật gần hơn nữa tốt nhòm thật kỹ canh gái.

Hơi thở đều đều của cô gái hả thoát vào từ bỏ đôi vá víu đương mỉm cười. Y hẳn rằng gác gái đang nằm mê thấy một giấc mơ này đẹp lắm đây. Bởi thế mới cố.

Đầu hắn hiện thời đương ở kề gần khuôn bình diện khá là dễ thương hạng gác gái. Hơi thở từ mồm o nường tỏa vào thực là hông mát. Tạo biếu ngơi đơn cảm giác thật là dễ chịu biết bao nhiêu.

Một cảm giác thanh thoát lan tỏa khắp cơ thể nó. Nghỉ cúi thực áp hơn nữa phanh lấy trưởng những luồng khí thoát ra từ bỏ miệng o gái. Chẳng hiểu từ bỏ tã nà y vẫn vòng tay ra ôm gàn lấy người gác gái. Đặng gác nương tựa rắn chắc vào trên vai y nhưng mà ngủ thật ngon. Không hiểu hễ tác mực tàu nghỉ có giống tác cồn đến gác chứ.

Hồi song bỗng gác nường động đậy ngách đầu lên, mở mắt ra. Nghỉ giò để ý đến hành ta vây bất thường nè của cô. Làm cho lát cô ngước đầu lên thì mặt nó đang ở thẳng tắp giáp bình diện nường. Công biếu đơn tình huống khá là ngượng ngùng cho hết hai. Vá víu thứ hết hai chạm vào rau.

Dù là rất nhanh y ngước lên đang o gái nằm sụp xuống mà nó cũng tiến đánh canh gái hường cả hết bình diện. Nhóng vẻ ngượng ngùng mức o càng đáng thương tình hơn nữa. Hắn bù rết xin khuyết điểm:
- tặng mình xin tội. Tớ chẳng thế ý.
Gác gái giàu vẻ hãy đương rất là ngượng do vậy không trung nói gì hết. Khuôn mặt cúi gằm xuống hi vọng xuống sàn tàu.

Lấy tay biết bao đầu tặng nâng thẹn thò, y nói ấp anh ngắc ngứ xin tội bận nữa. Dọ này thì lắm tiệm quả. Khi gác gái lên tiếng. Hẳn là canh đã hoàn trả vong linh lại rồi. Mà con gái nhiều khác rất khéo. Chớ đề pa cập tới một tiếng tình huống đó.
- Anh thức rồi sao. Lâu chưa chũm.
Canh ấy nhỉ giò muốn đề cập đến nữa. Thời nghỉ cũng nạm. Cố bởi vậy nếu như tạo ra một vố chuyện nào là đó đặng nhưng biếu trải qua.
- Tớ mới thức, chộ canh đã ngủ thành thử tôi chả dám đánh thức.
Canh gái nghen ráng toan giải đáp mà chợt mong xuống vai. Cũng ngó theo ánh mắt của canh. Ngơi chộ tay mình hỉ vòng trải qua phía canh gái. Và bây chừ còn để gần sát eo nường. Y co thiệt nhặt tay dận và lại xin tội làn nữa.
Và cũng như vừa rồi. Cô gái hẵng là người thóa mắc cốc chuyện khó khăn.
- Biết bao anh cứ xưng em trui mãi nắm. Em vắng hơn anh tới 4 tuổi cơ mà. Em năm nay mới 20 thôi mà lại.
- Biết bao cô biết tuổi hạng tui rứa. Ngơi rất thắc đắt và ngạc nhiên Vì vì sao gác gái lại có thể nói xác thực thời đoạn hạng nó thay, Vì nếu như hi vọng ngoài thời chỉ có thể nói nó hơn cô chỉ độ mấy thời đoạn là đúng. Cơ mà sao lắm trạng thái nói xác thực như vậy.
- Sao lại biết giai đoạn thứ trui cầm cố.

Cô gái lắm vẻ chả chấp thuận đồng cách xưn vẩu đấy mức ngơi.&Rdquo;” sao anh hử cứ đầy tớ mãi ráng. Nói vậy em e chết nhằm. Anh là anh song. Anh thằng là trường học đúng chứ/”
- sao em lại biết thằng anh nuốm. Lượt nào thì đúng là nó ngạc nhiên đến tuyệt đỉnh. Vì chưng o nường nói gã nghỉ chính xác đến vậy chớ. Vị hắn lắm tiễn chân thẻ trước ngực đâu kia không trung.
- Bí ẩn. Anh đoán thử xem này.
- Anh chỉ thấy em quen quen. Nghe đâu là thoả gặp rồi. Nhưng mà anh chớ tài nào nhé ra đặt thoả gặp em ở đâu hết.
- Thay biết bao em nhỉ nghe hử? đứt anh giò để ý gì tới cái gác nhỏ xấu xí nào đâu. Rứa vì thế anh mới kl nhai chứ gì.
Củng nói đấy làm tặng y khó xử quá. Bởi vì quả tình nghỉ đừng tài nào là nghe ra cô rỏ dó là ai trưởng.&Rdquo; không em xinh nhiều. Trông coi khuôn mặt nè rất là dễ thương tình.&Rdquo;
y lỡ nói lỡ trông đăm đăm ra khuôn mặt còn hoẵng lên nhìn nhận nó. Nép bình diện ánh mắt thứ nghỉ làm cho gác gái đỏ mặt nhưng mà con quay đi.
- Anh đánh giống song nom em kim ô thay. Công người mỗ đỏ hết trưởng phương diện đây nà.
- Anh xin khuyết điểm. Chẳng qua đơn phần em quá dễ yêu thương. Phần còn lại là anh muốn hi vọng em thiệt kỹ đặng tự khắc sâu ra tâm não. Nổi sang trọng đó tính tình cỗ óc nghỉ có hoạt đụng xem tính hạnh em là ai.
- Anh quên lượm nuốm hở. Mới gặp nhau giàu cách đây chửa chật tháng mà lại anh hỉ quên em rồi biết bao.

O gái vẫn gợi ý tới thế mà nghỉ hãy chẳng thể nè nhưng mà nghĩ ra để đây là ai. Ngơi lục lạo man di góc ngỏng trong suốt cái mớ hỗn lầm mà chẳng thể này nghen ra nàng là ai. Chỉ biết rằng nghỉ chỉ biết là đã chộ gác ả rồi. Và hình như có chửa lượt nào nói chuyện đồng nhau thì giả dụ.
- Anh thiệt chẳng thể nhá đặng tên em. Mặc dầu cảm chộ là em rất thân thuộc. Cơ mà không thể nào là nhá để. Chắc là búng báng rồi thành thử nó thay đây mà lại.

Gác gái bĩu muôi ra bởi li nói mực nghỉ” khoác rồi, anh ra điều là tui tươi lắm thay biết bao. Nói gắng giò hóa vào em cũng tươi tắn rồi sao. Vì chưng em chi liệt anh giàu vài thời đoạn thôi à”
- không em hãy trẻ có. Vì xinh xắn đẹp dễ yêu như em thì tiến đánh sao nhưng tươi tỉnh phanh giò. Em nói tặng anh biết em gã gì đi. Và sao em biết anh vắt hỉ.

- Vì chưng vố khen ngợi thứ anh em nói biếu mà lại nghe. Em là Anh- Phương Anh. Em đồng làng với anh đấy. Bây giờ hử nhai ra chửa hãy.
Đồng làng ư. Điều đố tiến đánh nghỉ chộ khá là tuần tra. Làng ngơi nhiều o rỏ xinh nuốm nà sao. Nghỉ thử nghĩ tính hạnh tâm tính nhiều đúng chả.

Bận nào kim ô kiện em cung cấp biếu y rất là xác thực. Cố kỉnh vì thế hắn hử nhiều dạng biết nổi nhỉ gặp em ở đâu. Y reo lên như trẻ thơ chộ mạ trớt chợ béng.
- Anh nhớ vào rồi. Nhiều nếu em là người họ Lưu không.
- Đúng rồi. Anh thắt đầu nghe vào rồi đấy. Cầm cố anh nhiều nhai là hử gặp em ở đâu chớ hả.
- Anh hiện thời thì nhé giò. Dọ ấy làng tao giàu hội nên chi cả anh và em đều nếu vào ách. Hôm ấy anh gặp em nhưng mà. Em còn làm rớt mấy mực. Và anh cúi xuống sít hộ nữa chớ.
Anh chấp nhận vào mặt bởi vì y hãy nói đúng phanh trên dưới ái tình ngày tiết ngữ Cuộc gặp gỡ mực tàu hết hai. Nường mỉm cười thiệt tươi tắn làm bây giờ vào hai cái thế đống tiền trên khuôn mặt bầu bĩnh hạng em. Làm biếu khuôn phương diện thoả dễ yêu càng oắt con và dễ coi hơn sao nhiêu.
- Phương Anh nà. Em đương học đâu gắng đã?
- À em đang học ở trường khối khiếp tế. Anh vào dài rồi đúng chẳng?
- Ừ biết bao mà em biết tinh bay anh quá cố.
- Giàu hệt đâu chẳng sang là anh rất nổi danh ở nhà đó. Nên ai cũng đưa anh vào công gương mẫu hết. Do vậy em đừng khó gì tốt mà lại giàu tin cậy chật đủ phai anh.
- Em căn cứ nói quá chả anh thời có chi mà nổi tiếng hả. Nhà anh đừng phong lưu giống so cùng danh thiếp gia đình khác trong làng. Nạm nhà Phương Anh ở khúc nà thay. Tốt nhiều giống anh tới em nhởi.
- Nhà em ở ria nhà nè nào….. Nhà bác anh đó.
Hết xong đàng đương lại thực là mừng vẻ biết bao nhiêu. Vị hắn tốt chuyện trò với đơn gác bé thật là đáng thương tình biết bao nhiêu. Mà lại nói chuyện cũng rất là hợp nữa. Dò trước nhất nghỉ nói chuyện cùng o gái này như nỗ lực cả.

Tụi con gái trước cơ y gặp chỉ đặt dăm vố thời trưởng chuyện. Còn Phương Anh thì y nói mãi không cả chuyện. Và cô gái cũng lắng tai chú tâm. Giàu cả hai lên đoạn đường trôi biết bao mà lẹ nỗ lực. Y muốn kéo trường thắng cơ mà chuyện trò thắng càng lâu càng tốt cùng gác nhỏ. Nhưng thoả tới lát xuống ga rồi.
Thoả muốn trò chuyện cùng nường do vậy y với Phương Anh béng cỗ đi tận đầu làng. Ở đây trưởng hai cứt tay. Trước tã mỗi người quách mỗi nẻo hắn nói cùng canh bé:
- Phương Anh tối em nhiều rỗi giò cầm.
- Nhiều anh ạ. Phai nhà có nhút nhát ngày thì rảnh ôi thôi. Không trung tối thì không trung bao bây chừ em nhiều chuyện gì cả. Nhiều chuyện chi không trung anh?
- À tối anh toan sang em chơi mà lại. Chuyện trò em anh chộ hay là giàu. Nên chi muốn sang trọng nhà chào o chú rồi vào nhà em biếu biết nhà. Có tiếp chuyện anh chớ đấy. Hay ngại anh nè đó biết thoả cô rỏ.

Phương Anh beo nó đơn cái thiệt bạo vì chưng cái thiếu sót căn cứ dám gọi nường là canh nhỏ. Luôn trên tàu mấy lần nó hỉ bị nường cảnh biện rồi Nhưng mà hãy đừng chừa.
- Không trung để gọi rứa nữa nhé không. Tối nay em ở nhà. Em rất vui mừng nếu anh đến nhà em nhởi. Bố mẹ em mà lại biết anh tới chơi thì cũng rất thú biếu nhưng tâm tính. Cố kỉnh nhớ. Tối nghe tới nhà em đấy. Em đợi. Mải nhởi nhưng chả tới thì mu em đến tận nhà em đòi cho nhòm.
- Anh sẽ tới nhưng. Lặng dạ bay. Chừng 7 rưỡi nhai. Thôi em chạy phai. Anh cũng di đi nhà đây.
- Dạ anh quách.

Phương Anh quay bước quách tạ thế rồi hắn mới tảo lại thắng phăng phắt nhà tao. Quách dọ nà thiệt vào giò lắm việc giống quan yếu cho nhiều. Làm biếu nó rất lấy tiến đánh tức hận. Cũng may là Hôm nay đang gặp o rỏ Phương Anh vậy vì thế nâng chạy phần nè. Chỉ là một cái chuyện con con song cũng phải đòi y về.

Hắn hãy giả dụ nói là lần sau chứ đặng vô cớ đòi dận như nỗ lực. Vị nghỉ có rất có việc. Bác mẹ nó cũng ừ thôi. Cơ mà ngơi biết rằng chắc khó có khả hay là ấy nhiều. Vì chưng hụi rất kiêu hãnh dận thằng con nào là. Một chốc chiều trôi sang trọng thiệt bất nghĩa. Hắn chứ đánh xuể đơn việc giống hết. Hắn còn nếu như ở nhà thêm hai hôm nữa mới béng nổi. Cũng may là mức bảy và chủ nhật. Bởi thế nghỉ cũng không trung nhiều buổ dạy thêm.
Cơm tối khúc bỗng dưng cha mẹ nghỉ đề cập đến một vấn đề mà thành tâm hắn chưa hề hấn để ý tới.
- Trường học nè. Xuân đường lắm chuyện nào cần nói với con. Con cứ nghen đay đả nói đoạn rồi hẳng nói lại nghen.
Nắm là cha mẹ hắn căn cứ thao thao bất ráo nhưng mà nói.&Rdquo; đay đả thấy con cũng đã lớn rồi. 25 giai đoạn rồi đương đâu nữa. Hiện giờ ba má muốn con họp mặt đơn gác gái. Con xem lắm với ý chẳng, nếu như tốt thời đề pa cha mẹ để cuộn đề cùng nhà hụi. Con cũng biết gác nhỏ này đó. Đấy là con nhà chua An. Năm nay ngơi 18 rồi. Học cả phổ quát song song rất chăm chỉ.

Con chạy suốt ngày lên cha mẹ muốn lắm người đỡ dốt nát viện trợ. Cụ vì vậy ba má nói như vắt tính toán quan điểm cụm từ con gắng nào là. Ba má cũng không trung muốn bắt buộc con nhưng muốn con đả theo gu. Con nghĩ gắng này hẵng”:

hốt nhiên bị đề pa cập tới tiến đánh hắn chả biết phản nghịch ứng như vắt nè hết. Kiền ngơi thì căn cứ giục loàn lên. Đừng biết từ khước thế nào tặng phải đây. Một ý nghĩ loáng sang đầu giúp y toá gỡ khúc mắc nà.
- Con thiệt vâng ngó ba má nâng nặng nhọc. Mà lại con nhỉ lắm tình nhân rồi thầy ạ.
- Con có người tình rồi. Sao không trung bao hiện nay thấy con nói hệt hãy. Vắt nghỉ là người như gắng nè cố gắng.
- Gác ấy năm ni 20 giai đoạn. Người xinh đáng thương. Tâm tính cách cũng rất được. Canh ấy đang học cực học trên Hà Nội.
Ngơi đề cập ở đây là Phương Anh. Nghỉ giả dụ giàu người mà lại đưa vào xuể ứng phó cùng ông tươi tắn chả lị. Giáo viên hắn nghen nghỉ nói rất tưng cô gái lên thời cũng gật gù. Nhưng ông thoả nói:
- Con to rồi. Do vậy bố cũng tin cẩn con có con mắt coi người và cách đả ví người chính xác. Mà bố hở muốn con phăng gặp con nhà chua An. Giàu cố gắng con mới so so thắng đừng. Tới hồi đấy thời tùy con quyết định. Hiện chạy thẳng băng lắm nổi không con.

Tối ni y nhiều hẹn cùng Phương Anh rồi đương đâu. Nên chi nếu như thoái thác mới tốt.
- Phanh mối phăng xuân đường. Con đang hết hai ngày ngay ở nhà mà. Nên giàu thời gian lắm. Chốc nữa con trải qua nhà chưng cái. Lâu lắm rồi con cũng chớ trải qua đấy vày chả lắm thời kì. Cho nên con muốn qua đó nhởi. Thầy lắm dận với con chả?
- thân phụ giò quách đâu. Bữa nay mệt có xuân đường chỉ muốn ở nhà ôi thôi. Nuốm thì con phăng phứt rồi bay tặng sớm. Thạch sùng qua nhà chua An cũng nổi nhưng mà.
- Dạ con phứt đây.

Hắn nói khúc thẳng thớm quách thẳng thớm. Chẳng ở lại đánh giống không trung lại bị nói cái hệt đó thì khuất. Hiện thời hỉ đang khá sớm. Mới lắm bảy hiện thời liệt. Nỗ lực bởi vậy y tới nhà bác bỏ tớ đơn chốc. Nhà ông bác bỏ nào là cũng hãy thang cơm đoạn rồi. Thấy hắn vào là mứng lắm. Cả mấy anh em chỉ lắm mình nó là học hành tấn tới nhất. Thay thành ra trong họ ai cũng quý giá ngơi. Kín bặt là mấy anh em ruột cùng đay nghiến ngơi.

Bác bỏ hỏi han hắn đủ chuyện. Nghỉ cũng giải đáp sơ sài tặng ông hài lòng. Trò chuyện nhiều vắng nhưng vẫn chộ gần 8 bây giờ rồi. Vì thế nó đứng dậy bảo giả dụ sang trọng nhà mấy thằng bạn cái. Ông bác cũng đừng giữ ngơi lại nhưng mà hứa hẹn rắn mối sang trọng chơi ông mời cơm. Ngơi vào tới cổng thì ông đòi lại bảo:
- trường nè cháu học nghỉ ra đúng chẳng?
- Vâng ạ. Nhiều hệt chớ chưng.
- Chớ là chị huơ đứa con to nhà chưng. Năm nay nghỉ thi cử trường ngơi cụm từ cháu. Cơ mà nhiều giàu nơi học có chửa đứt. Nắm nên chi chưng muốn nhờ cháu giúp chị một tẹo nhiều đặt chẳng?
- Cũng được chưng ạ. Nhưng mà bác biết đó cháu kiếm nà về làm trên Hà Nội thành ra chẳng mấy đại hồi trớt làng đâu. Thành thử cháu ngại đừng giàu giàu thời gian tặng chị ấy.
- Bác cũng biết là cháu rất lần. Nỗ lực nên chưng còn toan cho chị ấy lên Hà Nội ôn một tháng sau chốc thi mà lại. Thành ra cháu căn cứ trên đó mà lại bảo chị. Có nổi không cháu?
- dạ nổi chưng ạ. Bác cứ tiễn chị ấy lên đương cháu giúp giống nổi cho chị khoa thì cháu sẽ giúp vô cùng.
- Chưng cảm ơn cháu trước. Siêng sự cậy cháu. Mai bác bỏ sẽ trải qua nói cùng bác mẹ cháu đi việc nào. Cháu phứt cẩn thận nhai.
- Bác cứ vào nhà bay. Đây là làng tớ giò xa phẳng chi đâu mà lại. Nhưng ở làng tớ cháu quen trưởng cả nhưng mà. Thành ra e gì giò.
Ông bác bỏ đeo y vào tận cổng trước nhút nhát tắt cửa đang cụ tay nghỉ mà bảo nghỉ giúp. Y cứ giả dụ gật đầu thôi vắt. Không thể nào là từ chối đặng. Nhưng mà tiền chắc chắn cũng chẳng được xu nà. Nuốm nào thời tắt nghỉ.
Y nổi Phương Anh chỉ dẫn nhà khảm thận nhiều rồi. Nên chi lóng nhà cái là ra thẳng. Tới trước cửa thời còn là 8 giờ bại giàu 5 phút. Nó gọi cửa. Từ bỏ trong suốt nhà vẫn lắm tiếng báo cáo:
- Anh trường à. Chờ tí em ra bộc trực đây.

Y đừng giả dụ đợi một tí nà hết. Cửa nổi mở vào thẳng băng. Người ra bật chớ ai khác mà là Phương Anh. Cơ mà nghỉ chộ tuần tơ nữa giò nhấn vào. Nường còn kệ xác một cái áo va chạm khá ngắn và bẩm làm giờ ra mờ ảo cơ thể ảnh chật đặn cụm từ em. Nó di sang cổng đương Phương Anh đóng cửa lại. Ngò nhang trường đoản cú chèo tóc tai thứ nàng phà ra mũi tiến đánh ngơi thấy thiệt là sảng sướng. BIết trong nhà đương giàu người hi vọng ra ngoài thành ra y chả dám trông coi mãi đặt.

Đành nếu con quay người Nhưng hỉ thế can hệ tới thân thể ảnh ngữ huê. Canh rỏ tắt cửa xong xuôi thời mời nó vào nhà. Trong nhà giàu cả thảy gia ách Hoa. Nhà nường đúng là hốt nhiên xuất ở vùng nông thôn, vì chưng nhiều đúng hai con.

Đành phải tảo người nhưng mà thoả núm liên can đến thân thể ảnh ngữ môn. O rỏ tắt cửa khúc thời mời ngơi ra nhà. Trong nhà lắm bít tất gia ách khoa. Nhà nàng đúng là đột nhiên xuất ở miền nông thôn, bởi vì có đúng hai con.

Vào đến nhà Phương Anh giới thiệu tôi. Nhưng hình như điều đấy là dư hoặc biết bao ý bởi vì nhà em cũng biết tớ rồi. Đang tui cũng biết trải qua bác mẹ em. Bởi vì hở biết bởi vậy cũng chẳng tới nỗi thẹn thò lắm nhằm cơ mà chuyện trò cùng cha mẹ Phương Anh. Hai người cứ hỏi tui phai chuyện học hành và đả việc trên Hà Nội. Hụi đương nhờ vả trui viện trợ Phương Anh nữa giò, tôi căn cứ um sùm ừ tặng sang chuyện bay.

Ở nhà chật vanh vanh cố gắng này muốn chuyện trò riêng đồng o nhỏ cũng khó. Cho nên đành nếu như đi nơi khác mới đặt. Thành thử xin phép ba má nàng rủ Phương Anh phứt giàu vú chuyện. Họ tin trui nhẵn đối xử cho nên đừng lắm một chút nghi ngờ nè cả. Với ý bộc trực. Gác rỏ Phương Anh cũng chả làm phản đối xử. Tao đứng dậy đi thời em cũng quách theo.

Rời khỏi nhà Phương Anh mình đương nghĩ tính bởi thế về tới đâu để cơ mà nói chuyện biếu nó yên tĩnh hãy. Nghĩ mãi đừng ra thắng. Phương Anh tiến lại gần phai song song cùng tôi.
- Anh nghĩ hệt song lặng im ráng hở?
- Anh còn nghĩ tính lắm chốn nè tĩnh chớ được chuyện trò cùng em. Mà nghĩ mãi không ra. Anh có lắm truyện cần nói với em.
- Ngỡ hệt hóa vào chuyện nào. Anh căn cứ phai theo em.
Phương Anh nói xong thẳng tắp vắt lấy tay nghỉ cơ mà kéo trớt. Em tiễn chân nó ra ách. Nơi nào là giàu đơn cái nhà cơ mà chừng như chứ có ai ở thì nếu như. Cửa khóa cơ mà nường lấy trong người xìa khóa rồi bật cửa. Trước ánh mắt tò mò và thắc mắc thứ tui em ập tui vào rồi khép cửa lại.
- Anh thắc mắc vì sao em có cùi dìa khóa ở đây à.
- Ừ anh chẳng hiểu tại sao em lại giàu xìa khóa mực ách.
- Anh chẳng biểt ông em ngóng ách hay biết bao. Bữa nay em cùng ông ra đây thành thử có vắt thìa khóa. Chẳng ngờ lại giàu lót sử dụng đến.
Ngơi thoả hiểu căn do tại sao. Cho nên tiễn chân mắt ngó nói quanh nói quẩn lòng vòng. Ở hàng lắm một bộ bàn dốt và đơn cái giường. Nghe đâu thảng hoặc cũng có người ngủ lại hay là biết bao đó.
- Ở đây lát nà nhiều họp làng khách khứa ở xa chạy thời ngủ lại ôi thôi. Đương thường ngày ra cũng đừng có người đâu. Anh ngồi xuống trớt. Làm hệt cơ mà đứng mãi cố gắng vẫn.
 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét